Cô Xuyến và tôi
Lớn lên tôi
mới biết cô Xuyến chẳng liên-hệ
huyết-thống gì với gia-đình tôi
cả. Sở dĩ tôi gọi là cô, bởi
nghe Bố, Mẹ tôi gọi như vậy.
Giả tỉ như khi cần sang nhà cô Xuyến
mượn vật gì, Mẹ tôi thường
nói:" Con chạy sang nhà cô Xuyến..."
Nhà tôi
cách nhà cô Xuyến bằng hàng rào
hoa Quỳ. Cây hoa Quỳ mọc rất nhanh
và sinh-sôi nẩy nở rất chóng, lại
cho lá rất nhiều. Vì
vậy những bụi của chúng rất
rậm-rạp, cành lá đan vào nhau có
thể che được nắng, tránh
được mưa. người
đi bên ngoài không thể thấy
được nếu có người núp trong
bụi. Cả hai nhà đều
hướng mặt ra đường, được
ngăn bằng hàng tre tươi bốn mùa xanh
um. Lại có cổng chống
lên vào ban ngay, sập xuống ban đêm.
Vì vậy muốn sang nhà cô Xuyến, tôi
thường chui qua hàng rào hoa Quỳ như
là lối tắt để khỏi phải đi ra
ngõ trước, rồi lại phải qua cổng
chống của nhà cô mới có thể
để vào nhà cô được.
Vì thuộc miền quê,
nên chung quanh mỗi nhà
đều có vườn trồng ít loại
cây ăn trái. Bởi vậy,
trước khi kiếm chỗ chui qua hàng rào hoa
quỳ, tôi phải đi qua vườn cây.
Cho đến khi sang đất nhà cô Xuyến,
tôi còn phải lần theo con
đường nhỏ trong vườn nhà cô,
rồi lên tiếng gọi. Khi thấy
bóng cô thấp-thoáng ngoài hiên,
tôi hét lớn những điều Mẹ tôi
dặn.
Cô Xuyến
trắng-trẻo, khuôn mặt bầu-bĩnh, tóc
mượt như nhung, dài quá lưng quần. Đôi
mắt cô rất đẹp, lúc nào cũng
mơ-màng. Cô không nhai
trầu như tục lệ làng tôi thuở
đó, nhưng môi cô lúc nào cũng
đỏ như son. Dĩ nhiên,
thuở 12 tuổi làm gì tôi biết
được cô đẹp như thế nào
và biết được mắt cô
mơ-màng làm sao cùng môi cô
ươn-ướt giống như son hay không? Chẳng qua, tôi loáng thoáng nghe
những người lớn nói với nhau như
vậy.
Cô mồ-côi cha
mẹ, trong nạn đói năm Ất Dậu. Vì
vậy, bà Lĩnh là Dì đem về
nuôi-nấng. Cho đến bây
giờ tôi cũng không biết tên thật
của bà Lĩnh là gì? Bởi làng
tôi thường gọi tên người con
đầu thay cho tên bố, mẹ. Vì bà
có người con trai tên Lĩnh. Có thể
nhà bà Lĩnh khá nhất trong xóm,
vì là nhà gạch, lợp ngói lại
có sân gạch trước nhà để
phơi lúa, phơi khoai hoặc các thứ
đậu. Một góa phụ với người con
trai mà có cơ-ngơi cùng lợi-tức
như vậy, phải kể thuộc loại giầu
có ở miền trung rồi. Đã vậy,
bà Lĩnh còn cho vay nợ lãi nữa
! Chỉ tiền lãi bà cho vay đã
đủ mẹ con bà chân chẳng lấm bùn,
tay không bị thấm nước
rồi.
Mang tiếng là
người bảo-bọc cháu, nhưng cô
Xuyến chỉ là đứa ở không công. Ngoài
việc làm trong nhà. Từ lo cơm
nước, giặt quần áo đến mang
những trái cây trong vườn đến
chợ bán, cô Xuyến phải đi thu tiền nợ khi đến
kỳ-hạn. Chuyện này mới nghe
qua tưởng là việc dễ, nhưng không
đơn-giản chút nào? Trước
khi đi, bà Lĩnh đã dặn đi, nói
lại là bằng cách nào cũng phải
đòi cho bằng được số tiền
vốn lẫn tiền lãi. Đã mấy
lần cô Xuyến không thể đòi
được nợ là đã bao lần bà
Lĩnh riếc-móc, xỉ-vả thiếu điều
cô Xuyến muốn bỏ đi, dù cho phải
làm kẻ hành-khất nơi đất khách
quê-người. Mà những lần
chửi bới như vậy, bà Lĩnh bắt
ghế ngồi trước sân gạch, gần
cổng chống ngoài ngỏ. Giọng
bà oang-oang khiến cả xóm đều nghe.
Cũng có thể bà lấy tiếng
chửi cô Xuyến để nhắn-nhe người
bị nợ và cũng có thể bà khoe-khoang
sự giầu có của bà chăng? Một
điều lạ là, trong làng ai cũng biết
bà cay-cú, nói càn, nói hỗn,
nhưng ai cũng đến năn-nỉ, lạy-lục
mượn nợ của bà cho bằng
được.
Và hình như
chưa ai chạy nợ được với bà. Có kẹt hoặc
túng bấn lắm, thì cũng phải chạy
đầu nọ, vá đầu kia
trả cả vốn lẫn lãi cho bà. Vì đến ngày hẹn, bà mang manh
chiếu đến trước nhà con nợ.
Nếu trả thì mọi chuyện đều
êm-xuôi, vui-vẻ và bà còn nhắc
nhở cho mượn thêm! Ngược lại, bà
nằm thẳng cẳng trước cửa nhà,
trùm manh chiếu rách... Rồi bà réo
tên con nợ ra, bà kể lể từ đời
ông, đời cha không thiếu một điều
gì. Nhiều người thấy bà làm
quá, đã thượng cẳng tay,
hạ cẳng chân với bà...! Thì lại
chỉ mua thêm khốn-khổ cho bản thân
và gia-đình ? Vì
ngoài tiền nợ và lãi của bà,
có giấy trắng, mực đen... lại còn
thêm tiền đả thương bà nữa.
Cứ vậy, làng xã
"gông" đầu người ấy lại...
chỉ có nước bán nhà, bán
đất để chạy-chọt, lo-lót. Vì vậy bà Lĩnh càng tác-oai,
tác-quái mà không ai làm được
gì bà? Và lại, bà
có làm thiệt-hại ai điều gì
đâu. Nợ của bà
thì bà đòi, không trả cho bà
thì bà la, bà chửi là đúng
rồi. Hơn nữa, chính những người
đó đến lậy-lục, năn-nỉ bà
kia mà !
Sống trong một
gia-đình bị làng xóm đàm-tiếu
như thế, khi chưa hiểu biết thì có
thể, nhưng khi đã trưởng thành
thì cô Xuyến cảm thấy khó chịu
lắm. Bởi vì những thiếu nữ
đồng tuổi cũng lánh xa cô Xuyến.
Mà chính bà Lĩnh cũng không muốn
cô Xuyến bước ra khỏi cổng chống
để đánh bạn với ai! Vi vậy, tôi
là đứa bé lại được cô
kể lể và khóc than cho số-phận
. Lệ thường chúng tôi
gặp nhau ở giữa bụi hoa Quỳ. Như đã nói ở trên, tuy
là hàng rào nhưng chúng mọc không
có hàng lối và quấn-quít vào
nhau rất rậm-rạp. Có
một vài chỗ tôi đã len người
vào bẻ những nhánh nằm ngang, mọc
dọc để thành một chỗ ẩn-núp
rất kín đáo. Người
đứng bên ngoài không thể nhìn
thấy người bên trong. Mục đích
của tôi thuở đó là để
trốn mấy đứa anh, mấy đứa chị con
ông bác khi bọn chúng đến nhà tôi
chơi trò "trốn bắt" hoặc để
trốn những lần bị Bố đánh
đòn.
Chỗ tôi làm ổ "dung
thân" lại gần cái giếng của
nhà bà Lĩnh. Nhờ nước tắm, rửa
chảy theo mưong dọc theo hàng
rào, nên chỗ này càng um-tùm và
rậm-rạp hơn nhiều chỗ khác. Tôi cũng đã "bật-mí"
chỗ này với cô Xuyến, vì vậy
nhiều lần cô Xuyến đứng bên
ngoài gọi tôi về, khi Mẹ tôi nhờ
cô kiếm hộ. Chiều hôm đó,
tôi chui vào với nửa cái banh đa, đang
ngồi "thưởng-thức" cái
hương-vị thơm và
tiếng kêu ròn của bánh. Tôi
chợt ngừng nhai. Từ cửa sau nhà bà
Lĩnh, cô Xuyến đang bước về
hướng giếng, tay cầm cái
thau nhỏ. Cô lấy gầu, kéo
nước đổ vào thau, cô ngồi xuống
thả lọn tóc vào thau... để gội
đầu. Lúc này, bóng
chiều đã đậm... bầu trời mờ
dần...và tối dần. Tuy vậy, tôi
vẫn còn thấy loáng thoáng thân
người cô Xuyến, qua lớp áo phin trắng
dán sát vào da. Cô cuốn cao
suối tóc, cột gọn phía sau gáy.
Nước thấm qua làn vải, chảy dài theo thân người. Cô
lại lấy gầu, kéo thêm nước và
xối từ ngang vai. Màn nưóc vừa
trôi xuống, áo cô càng bó sát
vào thân-thể tiệp theo làn da trắng
và vùng ngực của cô vươn lên...
làm tôi tò-mò, nín thở
.
Dù 12 tuổi, nhưng là
đứa bé sống ở thôn-dã, nên
tôi vẫn còn ngu-ngơ những chuyện
khác. Nhưng chuyện ngồi yên,
nhìn trộm cô Xuyến tắm, tôi lại
ma-mãnh quá sức. Tôi dán mắt
vào thân người cô Xuyến và
không dám nhích người, chỉ sợ
cô Xuyến nghe được tiếng động... thì
uổng của Giời...? Có lẽ
bóng chiều chạng-vạng làm cô Xuyến
không e-ngại, cô cởi áo để
kỳ-cọ trên vai, trên cổ và
trước ngực. Chao ôi! Hai bàn tay của cô chà-xát hai quả
vú khiến tôi bị kích-thích, trong
người tôi rần-rần, tim đập mạnh
và tôi phải hít vào thở ra thật
dài. Hình như, tôi cảm
thấy có gì vướng mắc trong cuống
họng thì phải? Tôi quên
chưa nói với các bạn là, lúc
đó cô Xuyến khoảng 16 tuổi.
Không biết
những nhà-văn tả sắc đẹp và
hình-dáng mượt-mà của đàn
bà như thế nào? Nhưng với tôi
lúc ấy, cô Xuyến đẹp như
tiên-nữ trong tranh. Thân người cô
thon thả, nước da trắng, hai vú tròn,
vươn về phía trước, eo
lưng nhỏ-gọn. Đã vậy tay
cô cứ xoa lên, xoa xuống hai vùng ngực.
Có vẻ như cô đang mơ tưởng
hoặc thèm khát một bàn tay
nào mơn-trớn trên hai quả đào
của cô? Cho đến khi bóng
tối không còn nhìn rõ mặt
người, cô vào nhà. Như có
lực gì đó xui-khiến, tôi chui ra
khỏi bụi hoa Quỳ, nhón gót theo
sau. Cô đẩy cửa nhà bếp
bước vào. Tôi đứng
bên ngoài đang nặn óc, lấy cớ
bước vào để không bị cô
quở-trách. Xin được
mở ngoặc chỗ này là, cô Xuyến
được bà Lĩnh cho ở dưới bếp,
còn trên nhà chỉ dành cho bà và
anh Lĩnh, đóng ngoặc.
Đợi một
chốc, thấy có ánh đèn trong bếp. tôi
rón-rén bước đến cửa, lên
tiếng:
- Cô Xuyến ơi !
Vừa lên tiếng gọi, tôi
vừa bước chân vào. Cô Xuyến
đang ngồi trên võng, hai tay
cầm khăn vuốt tóc cho chóng khô.
Đến ngồi trên tấm ván là chỗ
cô Xuyến ngủ, tôi giả đò hỏi:
- Cô Xuyến
mới tắm xong hả? Gật đầu, cô Xuyến
nhìn tôi mỉm cười:
- Cô vừa tắm xong. Thuận
này, sang cô có chuyện gì không?
Tôi nhanh nhảu trả lời:
- Đâu có chuyện gì,
sang chơi vậy thôi. Cô cúi đầu
xuống, hai tay quấn tóc lên
đỉnh đầu, nói như trách:
- Vậy mà réo tên cô
như có chuyện khẩn cấp lắm? Thấy
nhà trên tối thui, tôi hỏi:
- Sao cô không đốt
đèn nhà trên cho bà? Thở dài,
cô nói:
- Bà đâu có ở
nhà. Cả anh Lĩnh cũng vậy! Ngạc nhiên,
tôi hỏi:
- Ủa, trời
tối rồi mà sao bà không có ở
nhà?
Lắc đầu, cô Xuyến nói:
- Thuận không biết ư?
Mỗi lần đến kỳ hạn lấy nợ,
bà phải mang theo manh chiếu. Lần này, nhà ông Vĩnh chưa
chịu trả, lại còn khất lên, khất
xuống nên bà nhất định nằm vạ
thâu đêm. Ngồi đối
diện với cô, tuy hỏi những chuyện
vớ-vẩn, nhưng đôi mắt của tôi
vẫn dán vào ngực của cô Xuyến.
Cứ nghĩ lại lúc cô tắm,
hai quả vú mơn-mởn với thân
người của cô không áo làm tôi
ngây-ngất. Có lẽ thấy đôi
mắt của tôi cứ dán vào ngực, nên
cô Xuyến ngạc nhiên:
- Người cô có gì
lạ hay sao, mà Thuận nhìn kỹ vậy?
Tôi lắc đầu, chống chế:
- Đâu có. Cô Xuyến rời
võng, bước lại gần tôi, cô xoay qua,
xoay lại, cô hỏi:
- Thuận trông cô có
đẹp không? Tôi ấp úng trả lời:
- Cô đẹp lắm! Đẹp hơn cô Khiêm nhiều. Chả là, trong làng tôi cô
Khiêm đẹp có tiếng. Nên tôi
so-sánh nét đẹp của cô Xuyến
với cô Khiêm theo sự
hiểu biết non-nớt của tôi. Thực
ra, tôi đâu biết cô Khiêm đẹp
như thế nào và cô Xuyến đẹp ra
làm sao? Nghe tôi nói thế,
cô cười rạng rỡ. Câu chuyện
của một cô trong tuổi dậy thì với
một thằng con nít ranh thì có gì
đáng nói. Nhưng tôi chưa muốn về
và cô Xuyến cũng không có ý
đuổi khách, nên tôi lân-la:
- Cô Xuyến
này, đêm nay anh Lĩnh có về không?
- Chả biết !
Ảnh có về thì gọi cổng, nếu
cô ngủ quên chắc ảnh phải leo qua cổng chống mà vào
thôi. Nghe nói vậy, tôi gạ:
- Ở nhà một
mình cô không sợ ư? Hay là cô cho
Thuận ngủ với cô nhé. Không ngạc
nhiên khi tôi hỏi, cô hỏi lại tôi:
- Thế bố, mẹ Thuận rầy
cô thì sao? Mà Thuận đã
xin bố, mẹ chưa? Tôi đành nhắc
lại để cô nhớ:
- Ngày trước Thuận vẫn
thường ngủ với cô, bố mẹ
đâu có rầy la gì đâu? Cô
Xuyến cười:
- Hồi trước Thuận đang
là thằng bé "đấm dài"
thì khác. Bây giờ cao lồng-nhồng,
sửa soạn lấy vợ rồi, còn đòi
ngủ với cô... lêu... lêu... không
biết xấu hổ ! Bỗng tôi
nói một câu thật bất ngờ, gần
như một lời tán-tỉnh của gả
sành đời:
- Tại người cô thơm,
lại đẹp nên Thuận muốn được
ở gần cô mãi ! Hai má
cô Xuyến ửng hồng, cô cười khẽ:
- Gớm, mới nứt mắt
đã biết tán-tỉnh cô rồi. Vừa
nói, cô Xuyến vừa đưa tay
phải như muốn "gõ" vào đầu
tôi. Biết ý, tôi giả vờ cúi
đầu, rút cổ bước tới sát
người cô, hai tay tôi
quàng sau lưng, mặt tôi áp vào ngực
cô, tôi hít lấy, hít để. Mùi thơm dịu-dàng từ người
cô thấm sâu vào khứu-giác, tôi
cảm thấy lâng-lâng ngây-ngất. Không
rõ cảm-giác của cô thế nào,
nhưng hai tay cô ôm lấy
đầu tôi xoa nhẹ như mơn-trớn, như
vỗ-về. Được thể, tôi
kề miệng ngay núm vú của cô mút
nhẹ. Cô rùng mình như bị cơn
gió lạnh bất chợt. Lênh-đênh
đâu đó, tôi nghe tiếng thở mạnh
và tiếng rít nhẹ qua kẻ răng của
cô. Thân người của cô như ngã
về sau, hai tay cô ghì đầu tôi mạnh hơn... và miệng tôi ngậm
vào đầu vú cô rất tham-lam. Người cô giật giật và hơi
thở dồn-dập. Trong cơn say như
mê-hoảng, tôi đưa tay
phải xuống phía dưới rốn của cô
xoa-xoa. Tiếng rít qua kẻ răng của cô
trở nên hối-hả hơn, người cô
như nằm lả trong cánh tay
trái của tôi. Cô vặn
người, đẩy tôi lại bộ ván.
Bên ngoài, bóng tối phủ
tràn. ánh đèn
nhỏ hắt ra ngoài cửa nhập-nhờ.
Cô với tay
lấy đèn thổi tắt. Đột
nhiên trong nhà bóng tối âm-u. Hình như bóng tối làm cho tôi
can-đảm hơn, liều-lĩnh hơn. Tôi bước đến ôm cứng
lấy cô. Miệng tôi lại
tham-lam ngậm lên đầu vú. Cô
nói nhỏ qua hơi thở:
- Thuận chạy về xin bố,
mẹ rồi sang đây ngủ với cô. Nói
với mẹ là cô ở nhà một mình
nên sợ ! Như
không nghe cô thúc-dục, tôi kéo áo
cô lên, miệng ngậm đầu vú của
cô và tôi mút như đứa trẻ
được mẹ cho bú. Người
cô lại giật giật và cô rên ư...
ử như bị đau, như bị nhột. Bú xong đầu vú bên phải,
tôi lại bú qua đầu vú bên
trái. Người cô mềm xuống,
miệng cô rít : Ối cha... Ối cha... liên hồi. Không còn
e-ngại, tay tôi lòn vào
lưng quần của cô, bụng cô thót
lại để bàn tay tôi lọt vào.
Tôi sờ xuống háng cô, một vùng lông
mềm... và nước nhờn từ háng
của cô thấm vào lòng bàn tay của tôi. Người cô cứ
nẩy lên từng hồi, khi ngón tay
của tôi đút vào cửa âm-hộ.
Cô rít lên như người bị đau,
và thầm-thì bên tai
tôi:
- Thuận làm nhè-nhẹ,
kẻo cô bị đau. Lúc này
nước nhờn từ âm-hộ của cô ra
nhiều hơn. Ngón tay của
tôi đút vào dễ-dàng hơn.
Đột nhiên, tay cô ghì
chặt bàn tay tôi vào âm-hộ, hai
đầu gối cô khép lại và cô
rùng mình liên hồi. Ngón tay
tôi bị cửa âm-hộ bóp lại...
và nước nhờn chảy theo ngón tay làm
nhớp-nháp cả lòng bàn tay của tôi.
Cô thở một hơi dài,
bước lại bộ ván nằm xuống,
chừng như cô mệt lắm. Tôi
nằm bên cô, định "bổn cũ
làm lại". Cô tát nhẹ vào
má tôi, nhỏ nhẹ nói:
- Thuận ghê lắm nhé,
làm cô mệt muốn đứt hơi
! Tôi dí mũi vào ngực cô, hôn
mấy cái liên-tiếp, định cho tay vào quần của cô. Nhưng
cô giữ tay tôi lại, rồi
thúc-dục:
- Thuận chạy về nhà
nói với bố, mẹ đi. Kẻo bị ăn đòn bây giờ. Tôi tiếc rẻ, đẩy cửa và
cắm đầu chạy qua vườn, vạch hàng
hoa Quỳ về nhà. Sau khi biết bà
Lĩnh và anh Lĩnh không ở nhà, Mẹ
tôi cho phép tôi được sang với
cô Xuyến! Hẳn nhiên, đây
không phải lần đầu cô Xuyến xin
Mẹ tôi cho tôi được ngủ bên
đó. Thông-lệ này
có từ lúc tôi sáu, bẩy tuổi
rồi. Ngoài vấn đề
là láng-giềng, cô Xuyến thường mua
dùm Mẹ tôi một vài món ăn, khi
Mẹ tôi không thể đi chợ hoặc
ngại đường xa. Đó
cũng là cách trả ơn cho cô Xuyến, khi
hữu-sự thôi. Mẹ tôi nhắc tôi
lấy gối và chăn mang theo,
vì nghĩ rằng tôi nằm trên bộ
ván, còn cô Xuyến nằm trên võng. Nhưng đêm nay... thì chỉ có
trời biết, bộ ván biết và hai
người biết mà thôi? Trở
lại nhà cô Xuyến chưa bao lâu. Bỗng trời nổi gió, rồi mưa
như trút nước. Thật
là, thiên-thời, địa lợi,
nhân-hòa. Vì mưa lớn
và có mòi giai-giẳng như thế này,
dễ gì anh Lĩnh về bất thình-lình.
Hơn nữa, nhà bếp là
giang-sơn riêng của cô Xuyến, nên cả
cô Xuyến và tôi đều rất yên
tâm. Vả lại, Anh Lĩnh có
gõ cửa hỏi điều gì đó,
thì chúng tôi vẫn đủ thời-giờ
mỗi người mỗi nơi. Kẻ nằm
võng, đứa nằm ván kia
mà.
Vì vậy, cô
Xuyến đốt ngọn đèn hoa-kỳ lên. Thật
lạ lùng, có ánh đèn bỗng tôi
cảm thấy lúng-túng và cô Xuyến
cảm thấy không được tự-nhiên.
Tôi nằm dài trên ván,
nghiêng người nhìn về phía võng.
Cô Xuyến, một chân trên võng, một
chân dưới đất đẩy võng
đu-đưa. Mắt cô nhìn
về hướng tôi, miệng mỉm cười
không thành tiếng. Trong lòng tôi
đang nổi "lòng hươu, dạ
vượn", nhưng ánh đèn "khốn
nạn" làm tôi rụt-rè !
Tôi bước xuống, đẩy cửa ra
ngoài, cô hỏi giật:
- Mưa gió như thế,
Thuận đi đâu đấy? Không
trả lời, tôi đến chum nước bên
hiên bếp, lấy gáo uống một ngụm,
đồng thời múc một gáo cho cô.
Trời mưa như trút nước,
một vài giọt mưa hắt vào người,
vào mặt tôi khiến tôi gây gây.
Trở vào, dưa gáo nước cho
cô. Tôi ngồi xổm bên
võng. Cô ngồi dậy, uống
chừng nửa gáo nước rồi cô
đẩy cửa ra ngoài gác gáo lên
vách.
Cô vừa nằm
xuống võng, tôi cũng ngồi lên võng
với cô. Hai chân cô gác lên bắp
vế tôi. Hai tay cô vòng
sau gáy làm gối. Ngực cô
ưỡn lên đầy sinh-lực như
khiêu-khích, như mời-mọc. Tôi xoay
người nằm lên người cô, miệng
tôi ngoạm đầu vú còn hai tay tôi vuốt, xoa theo chiều dài
bắp vế của cô. Thấy cô không
phản-ứng, tôi bạo dạn hơn...
kéo sợi giây rút quần của cô
lỏng ra. Mắt cô lim-rim, miệng cô rít
nhẹ như thúc-dục, như khuyến khích...
Tôi cho tay vào quần và thoa
nơi âm-hộ.
- Thuận hôn nơi đó...
đó... Để làm vui lòng
cô, tôi cho môi đưa qua, đưa lại
trên mớ lông và trên mép
âm-hộ. Thế mà,
người cô vặn qua, vặn lại, cô
rít lên với những tiếng rên nhỏ.
"Úi gia...Úi gia..." liên
hồi. Cô rên như năn-nỉ:
- Thuận lấy lưỡi liếm
lên Hoa của cô đi. Tôi
thầm hiểu Hoa là âm-hộ của cô,
vì cô tránh dùng tiếng không
được thanh-tao. Dĩ nhiên, tôi
làm theo sự khuyến-khích
của cô. Một vị mằn-mặn,
nhơn-nhớt qua đầu lưỡi. Tôi cũng hứng tình không lối
thoát. Hai tay tôi kéo hai
chân cô rộng ra, miệng tôi ngậm cả
vùng "rừng núi linh thiêng" của
cô. Có lẽ, cô không thể
chịu đựng được nữa và chắc
là cô quên cả hậu-quả, cô ôm
lấy tôi thật chặt. Một tay,
cô kéo quần sọt tôi xuống. Lúc này, con chim của tôi dựng
đứng. Cô mân-mê bằng năm
ngón tay gượng nhẹ. Người tôi bừng-bừng, tôi
cảm thấy máu chạy rần-rần.
Cả hai đều
trần-truồng, cô dìu tôi lên bộ
ván, kéo tôi nằm lên người cô. Hai chân cô
mở rộng, tay cô cầm chim
tôi cho vào âm-hộ. Nước
nhờn thấm vào đầu chim, tôi ngớ-ngẩn
đẩy mạnh chim vào "cửa động
thiên-thai". Một cảm
giác ấm-áp và nước nhờn làm
chim tôi vào sâu trong âm-hộ của cô.
Phần dưới cô nẩy lên... nẩy
lên... hai tay cô kìm chặt
lấy mông của tôi. Cô ghì thật
sát, thật chặt và người cô
giật... giật... miệng cô rên-rỉ...
Còn tôi như người cỡi mây, chim
của tôi giựt... giựt... Tôi
không biết và không nhớ là
tinh-khí của tôi có bắn ra không?
Đêm đó, tôi vật-vờ trong giấc
ngủ và gần sáng, cô lại
mơn-trớn, vuốt-ve Chim của tôi. Trong cơn
ngật-ngờ, tôi lại nằm lên người
cô và Chim của tôi cương cứng
lại được bàn tay
êm-dịu của cô dẫn vào
"động thiên-thai".
Kể từ đêm đó,
mỗi ngày tôi với cô dùng bụi hoa
Quỳ làm nơi hò-hẹn khi bà Lĩnh
ở nhà và lần nào tôi cũng chỉ
là người dược cô kích-thích
trước hoặc cô vén áo cho tôi
bú hai đầu vú hoặc cô kéo
quần xuống quá mông để tôi hôn
vào dưới rốn của cô, nơi
bí-mật và rất nhậy cảm của
phụ-nữ. Sau đó là màn
Chim của tôi được chui vào thật
sâu trong âm-đạo và tắm nước
nhờn của cô. Không biết
với tuổi 12, tôi đã có tinh-khí
để bắn vào tử-cung của cô chưa?
Và nếu có thì hậu-quả
như thế nào? Vì không
lâu sau đó, gia đình tôi di-chuyển
đi nơi khác. Thỉnh-thoảng,
tôi vẫn gặp lại cô... và chỉ
gặp trong giấc mơ. Dĩ nhiên, bây
giờ tôi đã đầy đủ
đạn-dược và kinh-nghiệm
chiến-trường phong-phú để đưa
cô lên tận "cõi thiên thai".
Hết